Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.Mà thản bởi vì lòng cần thản.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
