Có lẽ tốt nhất nên dùng một thuật ngữ vốn cũng vô phân biệt giống như xúc cảm căn bản ấy, và đơn giản gọi nó là “đau khổ”.Cùng với chiều kích phi thời gian, ở bạn nảy sinh một dạng tri kiến khác hẳn, dạng tri kiến không “giết đi” cái linh hồn sinh sống bên trong mọi tạo vật.Song lẽ, không thứ nào trong số đó thu hút toàn bộ chú ý của bạn.Hiện trú là yếu tố cần thiết để cảm nhận cái đẹp, vẻ huy hoàng, và tính linh thiêng của thiên nhiên.Nó là “thánh thể” của Thượng đế.Khi nào cơn sợ hãi xuất hiện dưới một trong các dạng nghiêm trọng hơn thì hầu hết mọi người may ra mới có thể nhận biết được.Chúng ta tin vào cái chết, và đó là lý do khiến cho thân xác phải chết đi.Nó vẫn còn đó đằng sau những đám mây mù.Tình yêu nồng nàn phút chốc có thể biến thành công kích hung bạo, cảm giác thù hận, hay hoàn toàn không còn chút yêu thương nào cả.Tôi có cảm tưởng như thể đã cất bỏ đi một gánh nặng vậy.