Buổi tối hôm đó là một sự khởi đầu tồi tệ.Mọi người thường bước vào văn phòng của tôi với sự tuyệt vọng.Cố gắng tìm ra một người bạn đời là quan trọng hơn so với khái niệm tình yêu lãng mạn, một thiên đường trên trái đất (hay là một ảo mộng bị tiêu tan).Tóm lại, chúng ta đi khám bệnh để họ kê đơn cho chúng ta.Tôi thường nghĩ rằng phần này của cuốn sách của chúng ta đặt tên là «những người cần tránh».Câu hỏi ưa thích của tôi khi điều trị bệnh là «Thế điều gì xảy ra tiếp theo?» (Tôi có một màn hình nhỏ trên chiếc máy vi tính để bàn ghi dòng chữ này ở dạng đang nhấp nháy, hướng về phía bệnh nhân).Bị đối mặt với những bất lợi hiển nhiên khi ốm đau, họ phản đối bất kỳ một sự rủi ro nào để bị ốm lại.Cha tôi chỉ có thể nhớ một vài chi tiết về việc nhận con nuôi và thề rằng ông không biết tên thật của tôi.Về lý thuyết, điều này xảy ra khi chúng ta khôn lớn.Giờ đây, sau mười ba năm, vẫn không có lời nào tả xiết nỗi đau đã giày vò tôi kể từ cái ngày kinh khủng đó.
