Bạn ghét sự đợi chờ.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.Không lại phản tự nhiên quá.Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.