Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.Cái thùng rác lở loét hơn.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.