Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Đừng sa sầm mặt như thế.Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.Cá với bác gái xem đội nào thắng.Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
