Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.