Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Có điều, con đường thì khác.Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
