Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.Như một khẩu hiệu của tâm thức.Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.Ê này tôi, cười ít thôi chứ.Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.