Không biết thanh minh thế nào.Thôi nhé, cất ngay đi.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.Tôi cũng có dự định ấy.