Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.Những hình ảnh đã nguội.Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.Nhưng họ không cũ lắm.Một cái gì đó kinh điển.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.
