Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.