Tôi không ngờ ông ủ rũ, lầm lỳ như vậy, khác hẳn với trí tôi tưởng tượng.bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư.Mà, cũng phải nhận rằng những bất hòa do những nguyên nhân khác có thể dịu bớt đi được nếu vợ chồng được thỏa mãn trong lúc ái ân".Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi thích tin rằng không biết chừng lời cô đó đúng cũng nên.Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư.Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không.Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng.Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được".Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp.
