Chỉ xin Chúa dắt con từng bước.Đó là qui tắc thứ nhất.Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ.Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.Thiệt ra đời tôi cũng như đời hết thảy chúng ta, nhờ Chúa, còn được nhiều nỗi đáng vui.Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng.Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ.Tôi sẽ không để cho họ làm như vậy".Trước kia chúng tôi vào phòng hội nghị, lo lắng, kể lể hết những chỗ bất mãn, thất bại trong công việc làm ăn để rồi sau cùng hỏi nhau: "Làm sao bây giờ?" Tôi bỏ hẳn lõi đó đi, lập ra một một quy tắc mới: "Hội viên nào muốn đưa một vấn đề ra bàn cãi, trước hết phải thảo và trình tờ chép những câu trả lời cho bốn câu hỏi này".